Link nghe audio + book miễn phí: http://vnaudiobook.com/audio-books-Thep-da-toi-the-day-548.html
Tác giả: Nikolai Alekseyevich Ostrovsky
Nhà xuất bản: Văn học
Nội dung:
Pavel Corsaghin (thường được gọi là Pavơlusa) là một thanh niên lớn lên
trong khi điều kiện đất nước đang gặp nhiều khó khăn. Cũng như bao thanh
niên Liên Xô khác, anh cũng có người bạn gái chơi thân, cô tên là
Tônhia và sau này trở thành người yêu. Tônhia là một cô gái xinh xắn,
yêu Pavel với tất cả tình cảm ban đầu trong trắng ngây thơ của một thiếu
nữ mới lớn. Tình cảm của hai người có lẽ sẽ rất đẹp và trọn vẹn nếu như
không có chuyện Pavel đi theo tiếng gọi của lý tưởng giai cấp lúc đó,
lý tưởng muốn cống hiến sức trẻ của mình phục vụ cho Tổ quốc, cho cách
mạng, theo tiếng gọi của Đảng Cộng sản. Anh trai Pavel cũng theo con
đường này. Tônhia rất yêu Pavel nhưng không thể đợi anh và theo anh,
không dám yêu một lý tưởng. Nhà Tônhia lại thuộc giai cấp tư sản. Pavel
nói: "Anh trước hết là người của Đảng - sau đó mới là người của em và
những người thân khác. Em có gan yêu một công nhân, nhưng lại không có
gan yêu một lý tưởng".
Pavel đã chia tay Tônhia mà theo lý tưởng mình đã xác định. Anh hăng
hái, hồ hởi cống hiến sức trẻ thanh niên của mình cho những công việc
phục vụ cho nhân dân, cho Tổ quốc. Trong thời gian xây dựng con đường
sắt nhỏ nối khu rừng với thành phố, tình cờ Pavel đã gặp lại Tônhia.
Công việc ở đây rất cực nhọc, ngày đêm chịu đói rét, gian khổ để gấp rút
hoàn thành cho kỳ được con đường sắt cho kịp trước khi mùa đông tới.
Nếu không kịp thì tất cả mọi người trong thành phố này sẽ chết cóng vì
không đủ gỗ để sưởi ấm. Do vậy, Tônhia đã suýt không nhận ra anh vì
trông anh đã hoàn toàn khác, rách rưới, tím tái vì giá lạnh, gầy gò như
một người ăn xin và đang xúc tuyết, tuy có đôi mắt thì vẫn là Pavơlusa
ngày nào. Tuy nhiên, cô đã không dám bắt tay anh khi anh đưa tay ra và
anh hiểu rằng, tình cảm cũ giữa hai người vĩnh viễn không còn nữa. Cô
giờ đây đã có chồng và "sặc mùi băng phiến".
Sau này, trong quá trình lao động và sinh hoạt trong tổ chức Đảng, Pavel
đã gặp Rita và được cô quý mến. Nhưng tình cảm giữa hai người chỉ giữ ở
tình đồng chí... Về sau, có lúc Pavel bị bệnh sốt thương hàn và bị bại
liệt, vôi hóa cột sống, phải ngồi xe lăn, có một y tá chăm sóc và động
viên, dồn hết tình thương cho anh. Anh cảm thấy mình không được quyền
lùi bước trước khó khăn, tin tưởng vào tình yêu mới và chuyển sang viết
sách vẫn với ngọn lửa và chất thép đã được tôi luyện ngày nào.
[sửa]Nhân vật
Pavel Korchagin
Artyom Korchagin
Mẹ Pavel
Tonya Tumanova
Cố đạo Vasily
Chính ủy Rita Ustynovich
Sergey Bruzzhak
Viktor Leshinsky
Liza Leshinsky
Valia Bruzzhak
Dolinnik - Chủ tịch Ủy ban Quân sự Cách mạng
Lính thủy Zhukhray
Ivan Zharky
Cụ Tokarev
Nikolai Okunev
Franz Klavicek
Frosia
Bồi bàn Prokhoska
Klimka
Dubava
Pankratov
Svetayev
Laguchin
Akim
Shchiosha - vợ Artyom
Anna
[sửa]Đánh giá
Thép đã tôi thế đấy ! đã một thời được coi là cuốn sách gối đầu giường
của bao thế hệ thanh niên Việt Nam. Pavel là một thanh niên, được tôi
luyện, được nung rèn trong lò lửa của cách mạng và đã vượt qua được
nhiều khó khăn, cực khổ. Tác phẩm lột tả được niềm tự hào đã vượt qua
những thử thách cam go, sức mạnh của niềm tin và khát khao được sống,
được cống hiến, được bùng cháy trọn vẹn ngọn lửa đời mình cho tố quốc,
cho cách mạng. Tác phẩm đã truyền lại được cho những độc giả là thanh
niên ngọn lửa và chất thép hào hùng, một thứ rất cần thiết trong hành
trang vào đời các bạn trẻ để họ có thể sống một cuộc sống có ý nghĩa.
Đây là tác phẩm được coi là đặt nền móng cho văn học hiện thực xã hội
chủ nghĩa.
Thép đã tôi thế đấy không phải là một tác phẩm văn học chỉ nhìn đời mà
viết. Tác giả sống nó rồi mới viết nó. Nhân vật trung tâm Pavel chính là
tác giả - Nikolai Ostrovsky. Là một người con Cách mạng tháng Mười, ông
đã sống một cách nồng cháy nhất, như nhân vật Pa-ven của ông. Cũng
không phải một cuốn tiểu thuyết tự thuật thường vì hứng thú hay lợi ích
cá nhân mà viết. Nikolai Ostrovsky viết Thép đã tôi thế đấy! trên giường
bệnh, trong khi bại liệt và mù, bệnh tật tàn phá chín phần mười cơ thể.
Chưa bao giờ có một nhà văn sáng tác trong những điều kiện gian khổ như
vậy. Trong lòng người viết phải có một nhiệt độ cảm hứng nồng nàn không
biết bao nhiêu mà kể. Nguồn cảm hứng ấy là sức mạnh tinh thần của người
chiến sĩ cách mạng bị tàn phế, đau đớn đến cùng cực, không chịu nằm đợi
chết, không thể chịu được xa rời chiến đấu, do đó phấn đấu trở thành
một nhà văn và viết nên cuốn sách này. Càng yêu cuốn sách, càng kính
trọng nhà văn, càng tôn quý phẩm chất của con người cách mạng.
Thép đã tôi thế đấy! có một địa vị đặc biệt trong lịch sử văn học Liên
Xô và nền văn học tiên tiến thế giới. Cách mạng tháng Mười thắng lợi,
cuộc chiến đấu vĩ đại chưa từng có bao giờ của nhân dân lao động trên
một dải đất Liên bang Xô Viết rộng lớn hàng ngày đề ra và đòi hỏi không
biết bao nhiêu là anh hùng. Nhân dân Liên Xô, nhân loại tiến bộ chờ đợi
văn học phản ánh và đào sâu cho mình hình ảnh con người anh hùng mới ấy.
Lần đầu tiên trong văn học, N. A- xtơ-rốp-xki thu gọn được hình ảnh con
người mới trong nhân vật Pa-ven Ca-rơ-sa-ghin. Pa-ven không những khác
hẳn với những anh hùng của các thời đại trước. Khác hẳn với những tác
phẩm văn nghệ của những năm đầu cách mạng, thường ca ngợi lòng dũng cảm
vô tổ chức, tả sức mạnh tràn trề, lớn khỏe của quần chúng như một sức
mạnh bột phát, tự nhiên. Thép đã tôi thế đấy cho ta thấy từng con người
trong một quần chúng rộng lớn nảy nở như thế nào, dưới sự lãnh đạo của
Đảng cộng sản. Thép đã tôi thế đấy ghi lại cả một quá trình tôi thép,
bước đường gian khổ trưởng thành của thế hệ thanh niên Xô viết đầu tiên.
Thép ở đây là Pavel, là Seryoga, là Valia, là Zharky, cả một lớp thanh
niên lao động, vừa lớn lên thì gặp ngay cách mạng, ý thức giai cấp và
tuổi trẻ bừng lên trong bão táp của phong trào. Lò ngàn độ nóng tôi rèn
họ là cuộc đấu tranh thật trường kỳ gian khổ, thật là tự lực cánh sinh
của Cách mạng tháng Mười. Người thợ vĩ đại tôi rèn thép ấy là Đảng Cộng
sản, ngọn cờ và bộ tham mưu Cách mạng. Đảng lần lượt lãnh đạo chiến
tranh, đảm bảo cung cấp, tổ chức vận tải, xây dựng đường sắt, trấn áp
tàn dư phản cách mạng, tổ chức lực lượng nhân dân rộng lớn và thiết lập
chính quyền cách mạng vững mạnh, lãnh đạo phục hồi sản xuất và kiến
thiết, dắt dẫn nhân dân đi vào một xã hội mới - xã hội chủ nghĩa - chưa
từng có bao giờ. Trong đấu tranh vũ trang cũng như công tác xây dựng,
Đảng tập dần thói quen cho Pavel chiến thắng. Pavel từng bước một trưởng
thành, trở nên một chiến sĩ cách mạng già dặn. Bệnh tật mười chết một
sống là trận thử thách cuối cùng. Pavel là thép đã tôi rồi nên đã thắng,
toàn thắng.
Trong cuốn Mãi mãi tuổi hai mươi, Nguyễn Văn Thạc đã viết: "Paven là một
người chân chính, một Đảng viên chân chính. Dĩ nhiên rồi, đó phải là
con người của giai cấp, suốt đời trung thành với Đảng, và cống hiến cả
đời mình cho cách mạng. Mà mình, dường như vẫn còn nhỏ lắm, trẻ con lắm,
chưa là người lớn đâu. Mình còn cá nhân lắm, nhỏ nhen và ti tiện. So bì
thiệt hơn, đòi hỏi bao nhiêu thứ. Cuộc sống của mình không bằng 1% cuộc
sống của Paven... Đừng lười nữa. Sống say mê và dồn ép lại, đừng để
những tháng ngày trôi qua vô vị nữa... Cuộc sống của Paven là một dòng
mùa xuân bất tận giữa cuộc đời. Đó là cuộc sống của người Đảng viên trẻ
tuổi, cuộc sống của 1 chiến sỹ hồng quân. Mình thèm khát được sống như
thế. Sống trọn vẹn cuộc đời dành cho Đảng, cho giai cấp. Sống vững vàng
trước những cơn bão táp của cách mạng và của cuộc đời riêng..."
Trong cuốn Nhật ký Đặng Thuỳ Trâm, Đặng Thuỳ Trâm đã viết đại ý rằng
trên mảnh đất miền Nam hầu như không lúc nào ngưng tiếng súng nổ này,
100% các gia đình đều có tang tóc, chết chóc đau thương đè nặng lên mỗi
người dân. Vậy mà, ở giữa cái nơi sự "gian nan, chết chóc, hy sinh còn
dễ dàng hơn ăn một bữa cơm” ấy, có những người lính như chị nằm dưới
công sự nghe giặc đào ở trên mà vẫn kể cho nhau nghe chuyện về anh chàng
Pavel Corsaghin trong "Thép đã tôi thế đấy".
Yury Belychenko - nhà văn Nga, đã viết: "... Ngày nay, đọc lại "Thép đã
tôi thế đấy", tôi càng thấy rõ hơn bao giờ hết: đó là một cuốn sách độc
nhất vô nhị và đầy sức thuyết phục. Trong tất cả những điều mà ngày hôm
nay một số người thì đe dọa chúng ta, còn số khác thì tỏ ra khâm phục
cuộc đấu tranh giai cấp, nội chiến và đặc biệt là khâm phục sự lao động
vô cùng cực nhọc nhưng tự nguyện của tác giả. Bị vôi hóa cột sống, bị
bại liệt cả hai chân, bị mù hẳn vì vết thương, cuộc sống vật chất quá
thiếu thốn sau nội chiến, thế mà ông vẫn đêm ngày làm việc bằng hết cả
phần cuộc đời còn lại của mình...".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét